top of page

My body, my choice!

Đã cập nhật: 3 thg 7, 2022


ree

Tôi chưa từng gặp sang chấn tâm lý về thể xác thời thơ ấu. Phải nói là từ bé đến giờ, tôi luôn cảm thấy biết ơn cha mẹ vì đã cho tôi một môi trường lành mạnh để phát triển: bạn bè hòa đồng, thầy cô tốt bụng, hàng xóm lương thiện. Chỉ là tôi có một sự nhạy cảm đặc biệt với việc xâm phạm thân thể. Việc chứng kiến nạn nhân vô tình trở thành “con mồi” của ai đó khiến tôi không thể kiềm lòng được. Liệu khi làm điều đó, họ có thấy phản cảm, có thấy xấu hổ không nhỉ?


Những suy nghĩ và hành động phản kháng để tự vệ cũng bắt đầu từ những điều nhỏ bé như thế. Ngày tôi học mẫu giáo, ba hay lấy bút xóa viết lên ba lô tôi số điện thoại to oạch. Ba dặn phòng trường hợp xấu thì tôi phải chạy đi nơi khác ngay và liên lạc với ba mẹ bằng số điện thoại này.


Lên đến tiểu học, tôi bị cô giáo phạt nằm lên bàn quật roi vì tội không chịu ngủ trong giờ bán trú. Tôi khóc to dữ dội lắm, khóc từ trường về nhà, khóc từ lúc ăn đến lúc lên giường ngủ. Mẹ bảo tôi ăn vạ quá, chạy nhảy leo trèo tay chân đầy chiến tích sẹo vậy mà đánh đòn tí là khóc mãi. Nhưng thật ra, đòn vậy không xi nhê gì với tôi đâu, chỉ là tôi khóc vì uất ức, tôi không muốn bị động vào như thế.


Đến cấp hai, tôi có học thêm Toán một thầy nổi tiếng khó tính. Hôm ấy vì đợi một đứa ngủ quên mà năm đứa bọn tôi quyết định đi học trễ 30’. Không khí trong lớp căng thẳng lắm. Thầy đề nghị chúng tôi chọn hình phạt: một là úp mặt vào tường bị đánh mông, hai là bị “cẩu tay trảm” - tức là kẹp tay vào compa ấy. Bốn đứa, ai cũng chọn bị đánh, riêng tôi chọn bị kẹp tay. Vì tôi thà bị đánh mà có sự chuẩn bị trước, còn hơn là bị đánh sau lưng mà không biết bị tấn công khi nào.


Lên đến cấp ba và sau này nữa, thỉnh thoảng tôi cũng có trò chuyện với một vài người trên mạng. Nhưng ai mở đầu câu chuyện bằng những câu đại loại như “Xin chào, bạn đẹp quá, cho mình làm quen được không?” là tôi next ngay. Không quan trọng là cậu ta nói thật hay chỉ là một lời khen sáo rỗng nhưng tôi không muốn ai tiếp cận mình một cách giễu cợt như vậy. Đúng là tôi chăm chút ngoại hình thật nhưng là để thể hiện cái tôi chứ không phải để quyến rũ người khác. Nếu có thể lựa chọn, tôi vẫn thích được ai đó khen là thông minh thay vì xinh đẹp.


ree

Tôi có một anh bạn, ai cũng được nhưng riêng bạn gái thì anh không thích cô ta mang đồ hở. Tôi trách anh sao phải bảo thủ, khắt khe thế thì anh bảo là “Vì t biết bọn con trai đàm tiếu về cơ thể phụ nữ khiếm nhã như thế nào, cũng không thể tránh những lời bình luận như thế được nên t không muốn bạn gái t bị công kích vì điều ấy”. Trước giờ tôi không có thành kiến với việc ăn mặc hở hang nhưng qua lời giải thích đấy, tôi cảm thấy anh ấy là một người rất tử tế.


Mùa xuân năm nay, tôi có đi xem ca nhạc cùng một cô bạn. Cô ấy là một cô gái lương thiện và đơn giản. Tuy chúng tôi chỉ mới thân thiết dạo gần đây thôi nhưng khi trò chuyện cùng cô ấy tôi thấy rất thoải mái. Hôm ấy là một ngày rét 20 độ, chúng tôi đã mặc rất nhiều áo để sưởi ấm nhưng khi bước vào quán thì không gian vừa tù lại vừa đông khiến nhiệt độ tăng lên, buộc lòng chúng tôi phải cởi áo khoác ra. Không may bạn tôi hôm ấy lại mang một chiếc đầm ngắn hở vai, vì không liệu được tình huống sẽ nóng như thế này nên cô ấy cũng hơi dè dặt một chút.


Ngồi kế bên chúng tôi là một cậu bạn xã hội của cô ấy. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau hôm nay và quyết định ngồi cùng bàn thôi. Nhưng điều đáng nói ở đây là trong suốt buổi biểu diễn, đặc biệt là những đoạn nhạc cao trào, anh bạn kế bên lại liên tục làm những hành động thân mật như đập vai, đùi, thậm chí là bàn luận một vài điểm trên cơ thể bạn tôi. Ngồi bên cạnh, ban đầu tôi cũng làm ngơ, nhưng sau nhiều lần như vậy, tôi không thể làm ngơ được nữa. Tôi chụp lấy cổ tay cậu bạn đó rồi hất ra “Sao động vào con gái người ta hoài vậy?”. Phản ứng của cậu ấy khiến tôi bất ngờ: Cậu ta giơ tay đòi đập lại vào đùi tôi. Ngay trong khoảnh khắc đó tôi biết chắc sự gay gắt của mình là hoàn toàn thích đáng rồi vì cái gã này ngay cả người lạ cũng không ngại động chạm, tôi trừng mắt, cứng lắm. Dường như hắn xấu hổ, hạ tay xuống rồi thôi.


Lúc đó tôi có sợ không? Sợ chứ! Nhưng thú thật, tôi đã sẵn sàng cởi guốc bật dậy ngay nếu cú đó cậu ta động vào người tôi thật. Dường như vượt trên hai chữ “sợ hãi” ấy, tôi lại đặt lên hai chữ “bản năng” nhiều hơn. Tôi không thể để bị ăn hiếp, tôi phải bảo vệ bản thân mình. Và nếu có thể nữa thì không chỉ là bảo vệ bản thân thôi đâu mà còn bảo vệ những người xung quanh khi họ bị quấy rối nữa.


Quấy rối - đây là một vấn nạn đã tồn đọng từ lâu dưới nhiều hình thức và mức độ khác nhau, khiến mọi người thấy mất an toàn và lo lắng. Nếu bạn dám phơi bày câu chuyện của mình và lên án những kẻ quấy rối thì bạn thật can đảm. Nếu bạn chịu đựng vì ái ngại, đó vẫn là quyết định của bạn. Nhưng tuyệt đối, đừng chỉ vì sự nông cạn về kiến thức và khiếm khuyết kỹ năng bảo vệ bản thân mà đến khi bị tổn hại thì bạn mới “ngớ” ra mình là nạn nhân trong câu chuyện chính mình.


Này bạn ơi, cơ thể và danh dự là hai thứ duy nhất có thể định nghĩa được bản thân bạn thật sự là ai. Những vật chất phù phiếm bên ngoài có hay không có không quan trọng. Vì thế nên, xin đừng để ai chà đạp lên nó, cũng đừng để ai có-cơ-hội chà đạp lên nó.


Because bodily integrity is a human right, my body my choice!


Các cô gái thân mến, mong rằng sự trưởng thành của chúng ta không phải đến từ sự thương tổn. Không cần trở thành một cô gái được tất-cả-mọi-người yêu quý, nhưng nhất định phải trở thành một cô gái mà chính-mình yêu thích. (Bạn đắt giá bao nhiêu - Vãn Tình)

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comentarios


Neo 1

Drop Me a Line, Let Me Know What You Think

Thanks for submitting!

© 2023 by Train of Thoughts. Proudly created with Wix.com

bottom of page