top of page

Sự tử tế lặng thinh


ree

“Trên chuyến tàu bốn mùa ấy, nếu em phải xuống trước, xin đừng đánh thức khi tôi vờ say giấc. Hãy để tôi ngủ yên cho đến trạm cuối cùng, và tự ru mình rằng tôi không hề hay biết em đã bỏ đi”.

Sự im lặng thật tử tế và thiêng liêng. Nó kéo người ta lại gần với nhau trong những cơn nhớ nhung dai dẳng. Và rồi nó cũng xô cả hai ra xa khi tôi và em trong một buổi chiều nọ chẳng còn điều gì để tha thiết nói với nhau nữa.


Những cái kết lặng thinh luôn để lại trong lòng người ta một cơn đau âm ỉ. Dù rằng tôi đã vờ mình say giấc. Thế mà mỗi khi ai đó nhắc lại chuyện chúng mình, tôi lại chạy trốn trước khi có dấu hiệu sắp đổ sụp xuống.


Tiếc thay, con người chẳng thắng nỗi thời gian, còn sự im lặng lại vô biên vô tận. Biết đâu được, một mùa - một năm hay một thế kỷ nữa, trên miền đất của hành tinh song song, tôi sẽ lại đứng ở trạm tàu bốn mùa ấy ngóng đợi em thêm lần nữa…

 
 
 

Comentários


Neo 1

Drop Me a Line, Let Me Know What You Think

Thanks for submitting!

© 2023 by Train of Thoughts. Proudly created with Wix.com

bottom of page