top of page

Gửi thanh xuân của mình.

Đã cập nhật: 3 thg 7, 2022


ree

Ngày 15 tháng 9 năm 2021. Ngày hôm nay có kết quả thi đại học.



Cuối cùng hôm nay cũng có kết quả thi đại học.


Tối nay facebook của mình lướt đâu đâu cũng thấy toàn bài viết các bạn hân hoan mình đã đậu đại học rồi, đã đỗ vào ngôi trường mong muốn của mình rồi. Tự dưng thấy vui lắm và xúc động nữa, thật sự!


Chợt có những guồng sóng ký ức dạt vào tâm trí mình, về những ngày này của mùa hè năm trước. Chúng mình đã nằm ườn trên bàn học mà mắt cay cay, vì trằn trọc về tương lai, về những lựa chọn, về khả năng bản thân và cả về sự may rủi sắp đến nữa. Có những buổi tối đi học thêm đến tối muộn mới về, bụng thì trống rỗng vì khi chiều chỉ kịp gặm dở ổ bánh mì nhưng điều còn đáng sợ hơn là tâm trí cũng rỗng tuếch như thế. Đã từng hoang mang, đã từng hoảng sợ, rồi lại can trường, cuồng nhiệt tiến về phía trước.



Cảm ơn bản thân,

chúng ta

đã chiến đấu

rất vất vả rồi!


Bài toán khó đến phát khóc cuối cùng cũng giải xong, dấu hỏi lửng giữa trang văn cuối cùng cũng chấm hết. Dòng nước mắt chực trào và nụ cười rạng rỡ phút vinh quang. Tất cả đã đi đến kết thúc. Kết thúc để mở ra một chương mới cho cuộc đời.



Nhưng, mãi mình vẫn chưa có cảm giác đã ra trường…


ree




Phải chăng vì mình trân trọng quãng thời gian này đến nỗi không nỡ rời xa. Hay phải chăng là vì thời gian nợ chúng mình quá nhiều thứ, mãi mãi không bao giờ trả lại… Cái “nợ” ở đây có lẽ là một điều mất mát khó nói mà chỉ có ở lứa 2003 của mình mới hiểu được. Sự hụt hẫng đến nỗi ngay cả khi bạn có chán ghét việc đến trường như thế nào cũng phải bần thần tự hỏi là “Vậy là hết cấp ba rồi hả?”. Là như thế đấy!


Con người ta khi đứng giữa quãng đời đẹp nhất càng cảm nhận rõ rệt sự ám ảnh thời gian. Rồi những điều tốt đẹp những năm tháng ấy rồi cũng phải đầu hàng trước sự gột rửa của dòng chảy cuồn cuộn bất biến. Mãi đến khi chúng mình chia tay nhau, Đà Nẵng cũng chỉ là một câu chuyện, lớp học năm ấy cũng chỉ là một căn phòng nhỏ, bát mì năm ấy cũng chỉ là món ăn nhanh và chàng trai bạn nắm tay năm ấy cũng chỉ là một nhân chứng cho quá trình trưởng thành mà thôi.



Chúng ta không quên nhau, chỉ là chúng ta không cùng nhau nữa…


"Quả bóng bay nếu em cứ giữ chặt mãi cho mình thì sớm hay muộn cũng thành một mảnh cao su quắt queo nằm chỏng chơ trong một góc nhà. Cái khoảnh khắc huy hoàng nhất của quả bóng có lẽ trớ trêu thay lại là lúc ta lơ là để nó tuột khỏi tay”.


Mình đã từng nghĩ như thế đấy! Và cũng hay luyên thuyên cho mọi người về cấp ba của mình bằng cái giọng say đắm của một gã si tình như thế đấy! Nhưng thật ra nó chẳng hề toàn vẹn như vậy đâu. Năm cuối cấp, mình cũng đã phải trải qua một “thời kỳ đen tối”. Bạn bè, chuyện tình cảm, áp lực điểm số, sự mông lung về chặng đường phía trước. Khi mình nhận ra không phải ai cũng đáng để tin tưởng và bắt đầu dè chừng với mọi thứ xung quanh, dè chừng trong cách ứng xử và cả trong việc trao đi tình cảm bao nhiêu nữa.



Nhưng rồi mọi người biết mình chọn lựa cái kết là như thế nào không? Đúng, mình vẫn yêu cấp ba của mình y như lần đầu hò hẹn vậy!


Cung Sư Tử chính là như thế. Dù lòng kiêu hãnh cao đến ngút trời nhưng khi đem lòng yêu một điều gì đấy, thì dù cho có tổn thương, nó vẫn theo đuổi ánh sáng đến khi chợp tắt mới thôi. Mình không gọi đó là ngu ngốc, vì mình nghĩ tình yêu thì chỉ nên là tình yêu, đừng nên có bất kỳ toan tính gì.



Lý trí và con tim mình vận hành như thế đấy!


Rồi các bạn cũng sẽ trải qua những ngày mịt mù, tuyệt vọng giống mình. Mong rằng niềm tin, sự chân thành và may mắn sẽ là ngọn hải đăng cứu rỗi linh hồn lụi tàn của chúng ta. Để rồi như chính mình bây giờ, khi nhìn về những ngày tháng mệt mỏi, chán chường ấy chỉ thấy chúng như những giáo án cuộc đời vô cùng đắt giá. Những người tốt thì rất tốt, những người ghét cũng không ngại trở mặt. Nhưng ít ra, chúng mình đều yêu ghét nhau theo một khái niệm rất trong sáng của tuổi 17.



Vì chúng mình còn trẻ. Mà đặc quyền của tuổi trẻ chính là nỗi buồn và hoài bão!


Lời cuối, tạm biệt Phan Châu Trinh, tạm biệt @twelzone.pct 12/1, ngày trước mình đã đến đây với khát vọng và ước mơ lớn bao nhiêu. Bây giờ mình sẽ đem nhiệt huyết ấy tiếp tục theo đuổi tương lai. Hy vọng chúng mình sẽ vững tin vào sự lựa chọn của bản thân hôm nay, cứ mạnh mẽ nhé!


Thân ái!





Comments


Neo 1

Drop Me a Line, Let Me Know What You Think

Thanks for submitting!

© 2023 by Train of Thoughts. Proudly created with Wix.com

bottom of page